Bé trai Nguyễn Tuấn Cường chưa đầy 12 tháng tuổi chẳng may đã mắc trọng bệnh, cơ hội sống sót còn rất ít ỏi. Tuy nhiên, nhờ sự tận tâm của các y bác sĩ đã đưa bé từ cõi chết trở về đoàn tụ khiến gia đình vô cùng cảm động và biết ơn.
Chia sẻ với báo Sức khỏe & Đời sống, người nhà bệnh nhi cho biết: “Thông qua tâm thư này rất muốn nhân dân lấy lại lòng tin đối với tâm đức của các y bác sỹ. Hiện nay, dư luận nói rất nhiều về những vấn đề tiêu tực tại bệnh viện, nó làm mờ đi những điều tốt đẹp vẫn hiện hữu quanh đó. Điều này rất bất công cho những y bác sĩ chân chính. Cháu tôi đã được cứu sống. Vậy mà từ lúc vào viện đến lúc cháu tỉnh gia đình tôi mình chưa hề gặp một vị bác sĩ nào trực tiếp điều trị cho cháu (ngoại trừ các cô y tá). Họ làm việc công tâm và rất hết mình, không hề đòi hỏi hay yêu cầu điều gì từ phía gia đình. Điều đó thật sự cần được ghi nhận. Nếu như tất cả mọi người khi đến khám chữa bệnh tại bệnh viện đều được nhận sự giúp đỡ nhiệt tình và tận tâm như thế từ các y bác sĩ thì thật tuyệt vời!”.
Báo Sức khỏe & Đời sống xin gửi đến độc giả bức tâm thư của ông nội bé Tuấn Cường sau 5 ngày đêm đồng hành cùng các y bác sĩ giúp cháu thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
***
“Cháu tôi là Nguyễn Tuấn Cường – chỉ còn 1 tháng nữa là cháu tròn 1 năm tuổi.
Vào lúc 22h30′ cháu tôi đột nhiên bị khó thở một cách rất lạ lùng và rơi vào tình trạng hôn mê sâu. Gia đình đã lập tức đưa cháu đến Bệnh viện Đa khoa huyện Vân Đồn – Quảng Ninh. Tại đây cháu đã được Bác sĩ Lương cùng toàn bộ các y bác sĩ trong ca trực đêm hôm ấy hết lòng tận tâm cấp cứu cho cháu.
Sáng hôm sau, sau hội chẩn, thấy bệnh tình cháu không thuyên giảm nên Bệnh viện Đa khoa huyện Vân Đồn đã nhanh chóng cho cháu chuyển lên tuyến trên – BV Đa khoa tỉnh Quảng Ninh. Trong suốt 1 ngày dài, không một giây ngơi nghỉ, các y bác sĩ khoa Nhi BVĐK tỉnh đã tận dụng hết mọi khả năng, thủ thuật và tối đa các biện pháp cứu chữa cao nhất nhằm tìm ra nguyên nhân gây bệnh, kịp thời cứu cháu thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Nhưng, tất cả đều vô hiệu, bệnh tình của cháu ngày một nguy kịch, các y bác sỹ nhận định là việc cứu chữa là ngoài khả năng của BV, và chỉ còn 5% khả năng có thể cứu sống cháu. Cháu tôi vẫn hôn mê sâu, trên người nhằng nhịt dây rợ quấn quanh hỗ trợ các chức năng cho cháu. Trông vô cùng thương xót… Bằng tất cả niềm hy vọng… Bằng tất cả lòng quyết tâm muốn giằng lại đứa cháu nhỏ khỏi thần chết, tôi tâm niệm: “Còn nước còn tát”.
19h ngày 9/12/2013 gia đình tôi tiếp tục cùng các bác sĩ của BV Đa khoa tỉnh Quảng Ninh chuyển gấp cháu lên BV Nhi Trung Ương. Phần trăm sống sót của cháu rất thấp khiến cho cả nhà lo lắng không yên, lòng như lửa đốt, không ai dám nghĩ đến việc có thể sẽ mất cháu bất cứ lúc nào, ranh giới giữa sự sống và cái chết thật quá mong manh… Đoạn đường Quảng Ninh – Hà Nội như dài thêm vài nghìn cây số!
Thật may mắn, sau 3 giờ đồng hồ cháu đã đến được BV, làm thủ tục xong xuôi cháu được chuyển ngay tới khoa hồi sức cấp cứu! Gia đình có thêm một hy vọng mới!
Tại đây các bác sĩ cũng nhận định, bệnh tình của cháu rất nặng, ở mức nguy cấp, có rất nhiều biểu hiện bất thường, hôn mê sâu không rõ nguyên nhân, toàn bộ các chức năng của cơ thể bị rối loạn, xác định chính xác bệnh là việc ngoài khả năng của bệnh viện, cần lấy ngay mẫu máu và nước tiểu của cháu gửi sang bệnh viện bên Nhật để phân tích và chẩn đoán. Điều đó thật đáng lo lắng!
Được sự tận tâm của các y bác sĩ của khoa, sau 3 ngày đêm cháu chỉ biết nằm im bất động – các thầy thuốc đã giành giật được cháu ra khỏi bàn tay tử thần. Hiện tại các chức năng đang dần hồi phục. Được nhìn thấy ánh mắt của cháu, đôi tay, bàn chân của cháu, những cử động nhỏ nhặt của cơ thể bé nhỏ (tuy còn rất yếu ớt) gia đình tôi không cầm được nước mắt vì sung sướng!
Tôi và gia đình tôi bây giờ chỉ còn biết đặt hết niềm tin vào các y bác sĩ và hy vọng cháu trai tôi, dù nhỏ tuổi nhưng sẽ tự gồng mình lên, kiên cường chiến đấu với bệnh tật.
Tất cả mọi người dân khi tìm tới bệnh viện, dù là người giàu hay nghèo, đều mong muốn được khám và chữa bệnh một cách tốt nhất. Đến giờ phút này, tôi cảm nhận được tâm huyết của những người thầy thuốc dành cho nghề nghiệp của mình. Cảm nhận được sự ân cần, nhiệt tình, tận tâm của y bác sĩ đối với bệnh nhân của mình.
Tôi nói bằng tất cả sự thật và cảm nhận thật sự của một người già – một người đã vào sinh ra tử trong chiến tranh – một cựu chiến binh. Và nếu như trên đời còn có những vấn đề tiêu cực trong ngành y, thì tôi tin đó chỉ là hiện tượng “một con sâu bỏ rầu nồi canh” mà thôi!
Hôm nay tôi thức trắng đêm, viết bức tâm thư này, thứ nhất vì quá mừng cho cháu tôi đã tỉnh lại, thứ hai tôi muốn thay mặt toàn thể gia đình họ tộc, xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến tập thể y bác sỹ của BV Đa khoa huyện Vân Đồn, BV Đa khoa tỉnh Quảng Ninh đặc biệt là BV Nhi Trung ương (khoa hồi sức cấp cứu) – nơi toả sáng Nhân tâm – trí tuệ – trách nhiệm – y đức của người thầy thuốc nhân dân. Tất cả chúng tôi – nhân dân Việt Nam mong chờ sự giúp đỡ của những người thầy thuốc như vậy.
Trân trọng!”.
Người viết: Nguyễn Thanh Vân
Số nhà 515- Khu 7- Thị trấn Cái Rồng- Huyện Vân Đồn- Tỉnh Quảng Ninh
Điện thoại: 0988.592.593